vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Cô gái à,
Tôi biết là em không phải là một cô gái xinh đẹp...


Trong khi mọi cô gái ở độ tuổi của em ngoài kia đang xúng xính với áo hoa, trang sức. Thì em vẫn cặm cụi ngồi làm việc một mình. Em có thể ngồi hơn tám giờ đồng hồ trước màn hình để viết một bài luận văn hay làm một dự án, nhưng lại lười nhấc bổng thân hình bé nhỏ của mình ra ngắm phố phường ngày sang. Những dịp lễ lớn như thế này, những người cô đơn như em và tôi chắc cũng có khá nhiều đấy. Song, sống một mình nơi đất khách, hằng ngày vội vã trên những chuyến tàu đi đi đến đến, em tự cho những bận rộn hay những công việc nặng nề đầu óc là niềm vui bé mọn của mình. Chỉ có như thế em mới không nghĩ đến cái cảm giác bơ vơ đơn độc hay sự khao khát một bàn tay nắm chặt, dù chỉ một phút giây.



Một cô gái không đẹp thì được quyền đòi hòi điều gì đây?, huống chi vừa không đẹp mà tài năng cũng chẳng có để bộc lộ, tôi thấy duy nhất sự cần cù chịu khó là khiến em khác biệt với những kẻ xung quanh mình. Đàn ông đôi khi họ cần nhiều hơn một sự chuyên cần kỹ lưỡng. Còn em, em mờ nhạt quá, họ chẳng thể nhìn thấy em đâu. Họ đòi hỏi ở chúng ta một ti tí xinh xinh hay một nụ cười duyên dáng, không cần quá đẹp nhưng tốt nhất vẫn phải nên dễ nhìn một chút. Thế vẫn hơn là một cô nàng da ngăm đeo hai nắp chai dày cộm hay một cô nàng béo những sáu mươi ký mà mặt cũng chẳng xinh tẹo nào.

Em à, sinh ra đời không xinh quả thật là một thiệt thòi, nhưng càng thiệt thòi hơn là em quá mờ nhạt và vô vị so với cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Tôi từng thấy người ta tuyển nhân viên ngân hàng vẫn ưu tiên chọn một cô nàng da trắng dáng chuẩn hơn là một cô nàng học vị thật cao nhưng lại béo hơn sếp mình một chút. Ngày xưa, cô giáo dạy sinh cấp hai và một cô giáo khác dạy toán cấp ba của tôi, hằng ngày, phải gồng mình vất vả tìm thêm công việc vì không thể sống nổi với đồng lương giáo viên ít ỏi để nuôi mẹ già. Họ không có điều kiện lý tưởng để tìm gặp một người đàn ông đích thực của đời họ, nhất là khi đã qua cái tuổi hai mươi mơn mởn căng tràn. Bởi vì, vây quanh chúng ta là hàng hà những cô nàng xinh đẹp đa dạng, đàn ông dù có xấu hay đẹp, họ cũng không có nhiều thời gian để tìm hiểu thật sâu bên trong tâm hồn của một cô gái như em đâu.

Nhiều người thường phê phán những cô nàng đẹp mong manh như búp bê chưng trong tủ kiếng, chỉ để nhìn chứ không muốn chạm đến. Nhưng đó vẫn chỉ là lý thuyết suông ngớ ngẩn của những kẻ ganh tị mà thôi. Thật ra thà được làm một cô búp bê đứng ngang nhiên để mọi người cùng chiêm ngưỡng dẫu có bao thị phi dư luận, vẫn hấp dẫn hơn là làm một cô gái cục mịch mà người khác vẫn lầm tưởng là không hiện hữu bao giờ.

Vậy nên hãy gỡ xuống cái vẻ mặt buồn phiền, mệt mỏi và tự ti đi em tôi. Nếu đã không xinh đẹp, em chỉ còn cách là phải trở nên giỏi giang để nổi bật hơn nào cô gái. Tin tôi, rằng mọi người luôn đánh giá cao một cô nàng bản lĩnh tháo vát, dám làm dám nói và tự tin vào chính bản thân mình. Sự bản lĩnh không phải ai sinh ra cũng sẵn có, đôi khi em nên nhìn vào hoàn cảnh trước mắt mà tự thúc đẩy mình mỗi ngày lại thêm một ít động lực để trở thành mạnh mẽ, thậm chí cũng nên bản lĩnh hơn cả một người đàn ông mà em nghĩ em cần. Đừng trông chờ để được dựa dẫm vào một bờ vai, nhỡ như qua tuổi tứ tuần mà chẳng ai mang cỗ đến rước em về dinh như em mong đợi, em rồi có than trách cuộc đời sao mà quá bạc bẽo hay không? Đơn giản thực tế chẳng có chàng bạch mã hoàng tử nào đến yêu một cô nàng tầm thường mộc mạc như trong phim Hàn lãng mạn. Em cũng đừng nói với tôi rằng mỗi người ai cũng có môt số phận nhất định, để rồi mặc nhiên chấp nhận sự bất lực mà vốn dĩ tạo hóa không hề có ý định ban cho mình. Em à hoàn cảnh có thể không dễ thay đổi, nhưng em có dám thay đổi mình bằng cách tìm một lăng kính muôn màu để nhìn cuộc đời thật trọn vẹn?

Nào đứng dậy đi em, ngoài kia thế giới vẫn lộng lẫy lắm. Đừng ủ rũ như thể ngày mai trời lại âm u mây mưa nữa. Tập cười nhiều hơn và giúp đỡ mọi người nhiều hơn. Sự quan tâm em mang đến cho người khác không những làm ấm trái tim những người được đón nhận mà còn khiến em xinh đẹp hơn gấp nhiều lần, thật đấy! Chúng ta không phải là những cá thể đơn độc, chúng ta là một gia đình, là một cộng đồng lớn. Một lần em đến với cuộc đời là một lần em hiến tặng. Đừng thu mình trong cái vỏ bọc ích kỷ và rụt rè tự ti nữa.

Sưu tầm

Mấy hôm nay bão về, trời mưa dầm dề cả ngày lẫn đêm... trong giấc ngủ của mình, mưa rơi mãi, nhưng là mưa của những tháng ngày cũ đã trôi rất xa rồi...

Hình như mưa gợi cho người ta nhiều nỗi buồn, dạo một vòng quanh blog của bạn bè, tràn ngập nỗi buồn mêng man, vì mưa, vì sao những ngày nắng không về, hay vì cái gì khác nữa...



Nhớ lại ngày xưa mình cũng thích mưa, còn thích đi dạo dưới mưa, thấy như đã lâu lắm rồi, 5 năm, 3 năm, hay mới chỉ chưa đầy 12 tháng thôi... Có những người nhớ đến mình, chỉ nhớ về những thói quen mang toàn màu sắc lãng mạn đó... hay nhớ về mình, như chính mình đã cười nhạo của một thời sao quá dễ rung động và nông nổi. Những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ yên nay lại trở về, nhắc thật nhiều những chuyện đã qua...

Mình đã thay đổi thật rồi, cứ trách sao cuộc sống quá dễ phôi pha, nhìn lại mình là người khác xưa nhiều nhất... Mưa của tháng ngày qua có khác bây giờ không nhỉ?

Mưa của tuổi thơ chỉ nhớ là mưa trong bài tập làm văn, không nghĩ suy, không hoài niệm... Mưa của thời cấp 2 là cơn mưa nhắc nhớ về bạn bè, của đứa con gái ngốc trong mình đòi cả lớp dầm mưa theo trong ngày liên hoan cuối cấp... Rồi mưa của năm tháng bắt đầu mơ mộng, biết buồn, biết nhớ, dù nỗi nhớ đôi khi không dành cho ai đặc biệt, chỉ là nhớ mà thôi... Tự nhiên nhớ lại những ngày tháng không âu lo, chỉ biết học hành, nỗi buốn chỉ là nỗi buồn bè bạn. Nhớ những lúc trốn học đi ăn ngô nướng, ăn ốc, tóc ướt nhoè nhoẹt mà mắt lung linh hạnh phúc. Hạnh phúc của mình lúc ấy giản dị làm sao mà đáng nhớ làm sao. Mưa của mùa ôn thi, vất vả, miệt mài... Rồi mưa của những ngày đầu xa nhà vào đại học, nỗi buồn lớn dần lên. Lại nhớ về kỉ niệm đã qua rồi, cứ tưởng không bao giờ nhớ lại nữa, nỗi buồn xa nhà, hụt hẫng, nỗi buồn của cảm xúc ngày cũ...

Nhớ cơn mưa mùa đông giá lạnh, nhớ mưa xuân nhè nhẹ chỉ đủ làm ướt tóc, nhớ cơn mưa rào bất chợt của mùa hè... Hình như cơn mưa nào cũng gợi nỗi buồn. Không nhớ mưa mùa thu,vì không có mưa, mùa thu cũng đủ buồn man mác rồi... Đã lâu không suy nghĩ thế này, đã lâu không muốn hoài niệm nhiều, không muốn buồn, không muốn nhớ, không muốn bận lòng vì bất cứ điều gì. Mình như thế từ bao giờ nhỉ? Cũng đã rất lâu không viết nổi một lá thư, hay chỉ một dòng tin nhắn tử tế thôi, lời nói của mình từ bao giờ bó gọn trong 160 kí tự ngắn ngủi, qua những cuộc điện thoại chỉ kịp nói đầy đủ nội dung, những emoticon mang đủ hình hài của cảm xúc... Đã lâu không đọc thơ, không viết nhật kí nữa. Cứ sợ quá để tâm về một cái gì đó, về một ai đó, sẽ lại phải thêm một nỗi buồn. Không đủ can đảm thân thêm một người bạn, mình sợ tổn thương sao, hay mình quá vô tâm với cuộc sống xung quanh...

Ước lại một lần trở về ngày xưa, về những ngày mưa buồn nhè nhẹ, những ngày mưa của dòng sông kí ức, của những người đã đi qua và ở lại...

Ước lại một lần được cùng bạn bè đạp xe trên đường như ngày xưa... Lại 1 lần được buồn vui, mong nhớ mà không phải nghĩ suy xấu hổ, giấu kĩ cảm xúc của chính mình...

Ước lại là mình ngày ấy...

Thời gian mang màu kí ức, kí ức của mình có màu lục nhạt của ngày mưa, màu tím rất buồn, màu hoài niệm Ngày ấy... bây giờ... xin kí ức đừng để trôi theo thời gian, để mỗi ngày mưa về lại được sống lại ngày tháng cũ, cùng bạn bè cũ, những kỉ niệm cũ..

Lại một ngày mưa lớn những cơn mưa bất chợt đầu mùa, từng giọt mưa tí tách thi nhau rơi cả ngày lẫn đêm, tiếng gió lao xao râm rĩ đan xen... buồn! Dường như mưa gợi cho người ta nhiều nỗi buồn, tràn ngập nỗi hiu cô quạnh. Có lẽ là vì mưa – vì những ngày không nắng!!! chợt nhận ra, nhận ra mình yêu mưa rất nhiều, thích đi dạo dưới những cơn mưa, thích cái cảm giác những cảm xúc đã ngủ yên dường như theo cơn mưa trở về nhắc thật nhiều những chuyện đã qua tưởng như không bao giờ nhớ lại nữa ...gợi nên cảm giác mien man, hụt hẫng, cảm xúc trong long ngày cũ chợt thấy nhớ nhung. Cơn mưa cấp 3 cơn mưa của những năm tháng bắt đầu biết buồn, biết rung động, biết nhớ ...nhớ những ngày dầm mưa cùng mấy đứa bạn, nhớ những lúc trốn học, nhớ lúc ôn thi miệt mài, nhớ những cảm xúc dìu dàng êm đềm của những năm tháng biết dấu yêu đó, nhớ những ký ức mang màu lục nhạt, màu tím buồn, màu tráng nhạt nhòa của những cơn mưa. Nhớ ...!



Tóc tém, cao 1.56m ,chuyên mặc quần Jeans, áo sơ mi đủ loại. Nó mạnh mẽ, cá tính, học giỏi, vẽ đẹp, nấu ăn ngon và thường xuyên làm từ thiện

Hắn

Tóc đinh, cao 1.80m , chuyên mặc quần jeans áo thun, đội nón lưỡi trai. Hắn ít nói, lạnh lùng, chơi bóng rổ, bóng đá cực giỏi và có nhiều cô gái đeo đuổi, thần tượng như sao Hàn Quốc, thường xuyên làm từ thiện.

***

Một ngày đẹp trời

Truyện ngắn: Nó và Hắn

Nó đạp xe đi trên một con đường đầy hoa bò cạp nở rộ vàng ươm, trải dài từ đầu đến cuối đường lung linh trong nắng . Nó đang đến nơi làm từ thiện. Đang đi bỗng một nguồn nước từ trên cao ập xuống thế là ướt không chỗ khô. Nó ngước lên định bụng chửi, và bất giác thấy hắn, một tên con trai đang đứng đó bất động không một chút sắc thái trên mặt có sự thay đổi nào. Quá cao! Nó không thể chửi rủa. Nó lầm bầm. "Cái thằng cha, đổ nước ra đường trúng mình đã không rối rít xin lỗi lại còn đứng trơ trơ thấy ghét". Nó tức quá, đứng xuống dựng chống xe và bắt đầu tiến tới gần cái chuông cửa cứ thế bấm liên tục. Trong nhà mãi năm phút sau mới có người xuất hiện "Cô cần gì, sao bấm chuông dữ vậy?" . Giọng của một người phụ nữ trung niên hỏi:

Nó chỉ chờ như thế mới tuôn một tràng dài

- Lúc nãy có một người con trai trên sân thượng nhà này, đổ nước vào người cháu, cháu muốn một lời xin lỗi! Cô làm ơn kêu dùm cháu. Giọng nó đanh thép, quả quyết.

Người đàn bà quay lưng đi vừa đi vừa nói :" chờ chút!"

"Người đàn bà cũng lạnh lùng giống tên lúc nãy" nó nghĩ thầm trong bụng

Rồi tên lúc nãy xuất hiện.

- Đổ nước vào người ta không biết xin lỗi hả ông kia? Còn đứng nhìn người ta trân trân vậy đó hả? Nó bực tức quát lên

Hắn cầm một cái khăn to đùng đưa cho nó " Xin lỗi, lau đi cho mau khô!" .Hắn buông cái giọng lạnh như băng rồi đưa cái khăn cho nó. Nó cầm lấy mà lòng còn tức giận với cái vẻ mặt chẳng chút gì là hối lỗi kia.

Đáng lý ra nó đi làm từ thiện giờ thành ra nông nổi này nên nó lau xong rồi về nhà luôn, bỡi ướt hết còn đi đâu nữa.

Suốt cả buổi chiều của nó coi như công cốc, nó ấm ức tức tối mãi mà cơm nuốt cũng chẳng trôi. Mẹ nó thấy con gái có sự biến sắc nên hỏi : " Có chuyện gì làm con gái mẹ bực bội vậy, con gái mà cứ nhăn nhó sẽ nhanh già đó " Mẹ nó cười cười, nói nói rồi đi vào bếp. Nó bực dọc tuôn một hơi thật dài về câu chuyện vừa rồi cho mẹ nó nghe. Mẹ nó nói : "Chắc là cậu bé đó không cố tình đâu con, con cũng nên bớt giận đi, dù sao người ta cũng xin lỗi và đưa khăn cho con lau khô rồi còn gì nè, mình nên bỏ qua cho người ta con nhé! " Mặc dù nghe mẹ nói vậy nhưng nó vẫn ghi nhớ khuôn mặt của hắn lúc đổ nước xong.

Cùng thời gian với nó đi làm từ thiện, hắn đang loay hoay tưới mấy chậu lan trên sân thượng. Đợt này là đúng ngày phải bỏ thêm thuốc kích thích để tưới cho lan ra hoa, hắn cứ quay qua quay lại tìm cái lọ thuốc "để đâu rồi trời?". Hắn lẩm bẩm đến mấy lần. Đang lom khom tìm thì bỗng dưng hắn đứng dậy đụng phải một vật gì ở lan can, thôi rồi nó đã cất cánh bay thẳng một lèo xuống dưới không lời từ biệt. Hắn vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, lục lọi trong cái đầu mãi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn chòm xuống phía dưới thấy một sự thật là có một cô gái đang đứng dưới ướt sũng nước và đang ngước mắt nhìn mình. Hắn chợt hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. À lúc nãy hắn bưng chậu nước để bên cạnh trên lan can, chậu nước này dùng để đổ thêm vào gốc mấy cây vạn tuế với mấy cây cảnh của ba hắn trồng trên sân thượng. Hình như hắn biết mình phải làm gì nên để đó không tìm lọ thuốc nữa và từ tầng năm hắn bay xuống dưới trong vòng bảy phút. Chân hắn dài thoàng nhưng từ tuốt tầng năm xuống cũng phải mất thời gian. Đến phòng hắn ở tầng ba , hắn mở cửa vào phòng lấy cái khăn mẹ mới mua cho hắn vẫn còn chưa dùng cất trong tủ. Và tiếp tục đi xuống dưới. Từ trong nhìn ra thấy một cô gái ướt mèm hắn cũng có hơi chột dạ một xíu. Hắn định bụng xin lỗi vị khách không mời kia nhưng chưa kịp mở lời thì nó đã đánh phủ đầu rằng tại sao không xin lỗi , còn đứng đó nhìn. Chờ nó nói hết nỗi ấm ức trong lòng hắn đưa chiếc khăn lông mịn màng cho nó. Hắn đứng chờ nó lau xong , nghe thêm vài câu lầm bầm của nó , nó dắt xe ra về, hắn cũng đi lên tưới tiếp mấy chậu lan. À mà hắn phải tìm tiếp cái lọ thuốc kích thích ra hoa cho lan để đâu rồi?

Trường đại học

6 giờ sáng, ò...ó...o...o... Tiếng con gà báo thức chuông điện thoại kêu thất thanh như ai cắt tiết nó vậy, sáng nào con gà cũng gáy một tràng dài, nó có muốn ngủ thêm nữa cũng chẳng yên với cái con gà nhân tạo này.

Nó bước xuống giường , hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn biết toilet chỗ nào và cứ thế thẳng tiến. Làm vệ sinh cá nhân xong nó mặc bộ đồng phục ở trường mới. Hôm nay là ngày đầu tiên nó học đại học. Nó xuống lầu, vào bếp. Mẹ đã chuẩn bị thức ăn cho nó, mẹ còn đang loay hoay rót sữa với pha cà phê cho ba con nó. Nhà nó có bốn người nhưng chị nó không có ở nhà, chị nó đi du học ở Anh từ hai năm trước rồi. Chị nó học cực giỏi và được học bổng ở một trường danh giá của Anh. Nó cũng học giỏi nhưng nó thích ở gần ba mẹ vì nó không rời mẹ để đi xa được.

- Mẹ lại cùng ăn luôn ạ!

- Ừ con ăn trước rồi đi chứ không kịp giờ . Mẹ nó hối

- Con có cần ba đưa đi không, con gái? Ba nó hỏi với giọng đầy yêu thương

- Dạ thôi ba, để con tự đi xe đạp , ba cứ đi làm cho kịp giờ. Làm sếp mà không đúng giờ là nhân viên không phục đâu ba.

Nó liếc mắt nhìn ba nó vừa nói vừa cười tủm tỉm, hai ba con nó nhìn nhau cười. Mẹ nó lại tiếp tục hối.

- Thôi hai ba con ăn cho nhanh kẻo trễ.

-Vâng thưa phu nhân. Tiếng nó to như cái loa thùng

Hôm nay là đầu tuần vì thế mà nó bị kẹt xe, nó đến trễ hơn dự định một xíu nên gửi xe xong tất tả chạy như bay vào trường. Chạy lên cầu thang nó chẳng buồn nhìn cầu thang như thế nào mà cứ chạy như bay. " Á" nó kêu lên . Nó chạy nhanh quá không thấy nên đụng vào một bạn đang đi lên cầu thang trước nó. Nó rối rít xin lỗi. " Xin lỗi bạn, mình không thấy, bạn có thể bỏ qua cho mình chứ?". Nói rồi nó ngước mắt nhìn người mình đã đụng phải. Nó mở to đôi mắt ngạc nhiên hết sức có thể. Đôi mắt tròn xoe như muốn rớt ra ngoài của nó làm hắn phì cười." Nhìn vừa thôi sắp rớt mắt kìa bé".

- Cái gì? hắn vừa gọi mình là bé, cùng lắm hắn bằng tuổi mình mà dám gọi vậy? Tên đáng ghét, mấy bữa trước đổ nước trúng mình chưa tính sổ, giờ còn đi hết cái cầu thang làm mình đụng vào đau điếng. Nó nghĩ thầm trong bụng

Nó lảng lảng đi trước về phía lớp của nó. Loay hoay tìm chỗ vì đi trễ, chỉ còn một bàn trống ở phía cuối lớp nên nó đành ngồi đó vậy. Vừa ngồi xuống gỡ ba lô trên lưng ra thì hắn cũng ngồi bên cạnh. Hắn cũng là thành phần đi trễ nên hết chỗ ngồi. Nó quay qua thấy hắn, rồi cất ngay cái mặt tươi cười vào . Nó lại nghĩ thầm " trời, sao mình ghét cái tên này mà lại học chung lớp với mình vậy trời . Sao lại ngồi ngay chỗ mình cơ chứ,. Ôi! thánh thần ơi, mình ghét hắn, hắn là oan gia của mình". Nghĩ một hồi rồi nó lại quay qua nhìn hắn một lần nữa như để đính chính lại là mình không phải nằm mơ và đây là sự thật, một sự thật phũ phàng.

Những ngày sau đó, nó cũng thường đi trễ vì cái tội ngủ nướng và ăn chậm. Nó nói thích ăn đồ mẹ nấu nên chỉ ăn ở nhà. Hầu như một tuần đi học thì hết một tuần đi trễ, mà cứ đi trễ là hết chỗ ngồi phải ngồi cuối lớp. Còn hắn, hắn cũng là chúa đi trễ chỉ vì cũng ngủ nướng. Hắn là chuyên gia ngủ nướng, có hôm nướng khét lẹt và ở nhà ngủ luôn khỏi đến lớp. Vì hắn đi trễ nên cũng chỉ thường xuyên ngồi bên "bé" mà thôi.

Cuối tuần nó đi đến chùa để làm từ thiện, nó thường đi một mình đến đó để giúp các sư thầy tưới cây, dọn dẹp lau chùi chánh điện, giúp các em nhỏ học, phụ các cô làm bếp. Hôm nay nó mua một bó hoa hồng thật tươi để mang đến cắm trên bàn của mẹ quan âm. Nó thường đọc kinh cầu nguyện cho những người thân luôn được bình an, mạnh khỏe. Nó dựng chống xe ngay chỗ phật tử để xe xong đi thẳng vào nơi để những bình hoa. Vì nó thường đến đây nên nó biết chỗ nào để cái gì. Nó cắm xong bưng bình hoa đặt lên trước bàn thờ mẹ quan âm. Nó lẩm bẩm trong miệng cái gì đó và chắp tay lạy xong quay đi ra ngoài. Nó vừa va vào ai và làm rớt cái kính cận của nó xuống nền gạch. Cuối xuống nó tìm cái kính và xin lỗi vì đã đụng phải một người nào đó. Hắn cuối xuống lấy cái kính đưa cho nó đeo vào " Lại đụng nữa hả bé?" Giọng của hắn làm nó không khỏi há hốc miệng mồm. Nó mang kính vào và giờ mới nhìn rõ thấy hắn. Nó thốt lên : "Sao lại là ông vậy? Sao đi đâu tui cũng gặp ông hết vậy, ông làm gì ở đây?"

- Đi giống mấy người. Hắn trả lời

- Biết tui đi đâu mà kêu giống?

Hắn nhún vai, cười khẩy trông thật đểu cáng.

Nó không đôi co với hắn nữa, nó đi vòng ra phía nhà sau chánh điện nơi đó là nhà ở của những em bé mồ côi cha mẹ. Cha mẹ chúng bỏ chúng từ khi còn rất nhỏ, các sư thầy đã nuôi nấng, dạy dỗ, cho đi học.

Nó vẫn còn đang ngoài sân tiếng đã vọng vào tận trong phòng.

- Chào các em, chị Lâm đến rồi nè.

Bọn trẻ trong nhà chạy ra, quấn lấy chân nó.

- Chị Lâm đến rồi, chị Lâm sẽ dạy tụi em vẽ thật nhiều thứ phải không ạ?

- Đúng rồi, chị sẽ dạy tụi em thật nhiều thứ , tụi em có chịu không nè?

Những đứa trẻ đồng loạt " dạ có" .

Nó đã làm từ thiện ở ngôi chùa này từ khi nó lon ton theo chân mẹ nó hồi học cấp một. Nó ý thức được việc phải trao tình cảm yêu thương cho những người có hoàn cảnh khó khăn, phải biết chia sẻ, giúp đỡ họ. Từ nhỏ, nó cứ đòi mẹ dẫn đến chùa, bắt mẹ mua thật nhiều quà, bánh, đồ chơi, sữa đến cho các bạn và các em nhỏ. Nó nói mẹ dạy nó nấu ăn để nó nấu cho các em ăn, dạy nó cắm hoa để nó cắm cho đức phật. Nó là vậy đó, trong những mùa thi dù bận cỡ nào cũng ghé qua chùa để thăm, chơi đùa cùng các em một xíu rồi về. Có lúc nó bệnh phải nằm bệnh viện nửa tháng, nó nhớ các em. Khi ra viện nó đòi mẹ dẫn đến chơi với các em cho bằng được mới chịu. Nó thừa hưởng đức hạnh và khiếu nghệ thuật từ mẹ, sự thông minh từ ba nên nó học hành giỏi giang , có phẩm chất tốt mà ai cũng yêu mến. Còn hắn, hắn thì sao?

Hắn không được mẹ dẫn đến nơi này, hắn vừa biết nơi này chắc được ba tháng. Hắn đi chùa cùng bà ngoại, bà ngoại nói hắn chở đi và khuyên hắn nên đến chùa chơi thể thao cùng các em. Vì thế mà hắn đến dạy bọn trẻ chơi đá bóng, với bóng rổ và tất nhiên hắn phải chi khoản tiền để mua tất cả.

Cuối tuần hắn cũng đến chùa để chơi cùng các em, không ngờ hắn gặp phải " bé" oan gia học chung lớp.

Buổi chiều khi mặt trời xuống hẳn nó và hắn đạp xe về. Cả hai chẳng ai nói với nhau tiếng nào, chỉ nghe tiếng gió xào xạc hai hàng cây ven đường, tiếng sên xe, tiếng của mọi người đi đường, tiếng còi xe v.v...Nhà hắn cách chùa 5 phút đi xe nên chẳng mấy chốc mà đến nơi. Hắn không rẽ vào mà đi thẳng cùng nó. Nó ngạc nhiên nên hỏi :

- Ủa, chứ mấy người đi đâu mà không vào nhà, chẳng phải nhà của mấy người ở đó sao?

Hắn một tay cầm lái, một tay gãi gãi cái đầu đội nón

- Ờ thì, tui đưa bà về.

- Sao vậy, trời vẫn chưa khuya mà, tui có thể về được, tui đâu có sợ gì đâu , ông về đi!

Mặc cho nó nói thế này thế kia thì hắn vẫn đạp xe sóng đôi với nó.

Nó cũng thấy ngại ngại kiểu gì đó, đây là lần đầu tiên có người đưa nó về ngoài ba mẹ nó, với lại là con trai. Đến nhà nó dừng lại với tiếng kít xe thật to, con Lu ở trong nhà chạy ra quẫy quẫy cái đuôi mừng rỡ.

- Chị về rồi nè Lu ơi! Nghe tiếng nó con Lu càng mừng hơn

Nó quay qua vẫn còn thấy hắn đứng đó.

- Ông về đi, cảm ơn vì đã đưa tui về. Nó ngại ngại nên cảm thấy bối rối.

- Ừ , về nha! hắn nói trổng không với nó.

Nó dắt xe vào nhà, mẹ đã chuẩn bị sẵn cơm rồi. Nó chạy vào bếp ôm mẹ từ sau lưng.

- Con về rồi mami. Ôi! mẹ nấu gì thơm quá vậy ạ?

- Nấu món mới, con gái lát sẽ thử nghiệm nhé! mẹ nó nháy mắt với nó một cách âu yếm,mẹ nó tiếp

- Con đi tắm đi, lát ba về rồi ăn cơm!

- Dạ mẹ . Nó chạy lên lầu

Nằm dài trên giường, nó nhớ lại cảnh lúc chiều chơi bóng cùng hắn và các em nhỏ. Hắn chơi bóng thật là giỏi, khi hắn chơi bóng có một ma lực nào đó khiến tim nó đập nhanh như cối xay gió. Nó sờ ngực "chết rồi, sao tim mình lại đập nhanh thế này?"

Nó bật dậy và đi tắm, nó cố gắng không nghĩ đến hắn nữa.

Hắn đang đạp xe đến trường thấy nó đi phía trước , hắn cố đạp thật nhanh đến gần bên hắn bóp thắng 'kít" một tiếng làm nó giật nảy mình "Ôi mẹ ơi!" nó kêu lên rồi quay qua thấy hắn.

- Ông làm gì thế, định hù chết người ta hả?

- Thì đó.

- Tui mà chết ông chịu trách nhiệm hết đó.

- Tui cũng muốn thử xem

- Dám chắc

- Sao không

- Ông không sợ mấy con nhỏ suốt ngày bám đuôi ông à?

- Ai quan tâm

Nghe hắn nói vậy bỗng dưng nó thấy có cái gì đó vui vui trong lòng " mình sao thế này?", nó thầm nghĩ trong lòng rồi đạp nhanh

- Chân ngắn thế kia đạp sao nhanh nổi mà ráng. Hắn chọc quê nó

- Kệ tui, ai mượn mấy người quan tâm.

- Bữa sau để tui qua chở đi nha!

Tự nhiên hắn đổi cái giọng ngọt ngào, ấm áp không còn chọc nó nữa. Trong lòng nó bấn loạn khi nghe hắn nói, rồi nó lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo lại , nó cho rằng hắn chọc mình nên bĩu môi.

- Thôi bớt đi nhá! Đừng có thấy tui hiền mà chọc hoài nha! Mấy người đi mà chở mấy nhỏ xinh trong lớp ý.

- Sáng mai tui qua 6:30, chờ đó!

- Ê, tui nói không đùa nữa mà

- Tui không nói đùa

Nó chẳng buồn nhìn hắn, trên đường đi nó cứ miên man suy nghĩ " thằng cha này bị khùng hả, tự dưng nói vậy, thiệt hay đùa đây, mà tự dưng đòi chở người ta đi học là sao?"

Đúng 6:30 hắn đứng trước cổng đợi nó. Nó vừa mở cửa thấy hắn đã đứng đó rồi. Nó không tin vào mắt mình nên bay cái vèo từ trong sân ra ngoài

- Làm thiệt hả?

Hắn nhún vai. Nó hỏi lại một lần nữa cho chắc ăn, nó sợ hắn lại chọc nó nữa

- Thiệt hả

- Nhanh lên trễ giờ, còn đứng đó mà hỏi tùm lum. Hắn hối nó và đây cũng là lời thanh minh cho lời nói thiệt, việc thiệt của hắn

Nó đóng cổng, leo lên xe ngồi phía sau hắn. Nó không dám đụng hắn dù chỉ là cái áo. Từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ ngồi sau xe bọn con trai, nó chỉ đi với mấy nhỏ bạn gái thôi. Có cảm giác gì đó hồi hộp làm tim nó đập liên hồi không thôi.Đang đuổi theo suy nghĩ, bỗng nhiên hắn thắng xe lại làm nguyên cái mặt của nó ập vào sau lưng hắn làm cho cái kính cận của nó áp chặt vào mặt đau điếng

- Ông làm gì vậy, thắng phải nói tui chứ với lại sao phải thắng gấp vậy?

- Tại bà không vịn tui thôi

- Tại sao phải vịn

- Thì bỡi vậy

- Ông cố tình đúng không?

Hắn cười khúc khích vì vừa chơi nó một vố, nó nhất định sẽ không quên thù này.

Mới đó mà đã hết năm thứ nhất của nó và hắn. Tình bạn của nó và hắn ngày càng gắn bó hơn, thân thiết hơn. Hằng ngày hắn vẫn đều đều chở nó đi học và đưa nó về. Cuối tuần vẫn cùng nhau đi làm từ thiện ở nhiều nơi trong thành phố. Vì là năm hai nên nó xin mẹ nó cho đi làm thêm để học hỏi thêm kinh nghiệm thực tiễn và những kiến thức xã hội . Ba mẹ nó đồng ý việc này. Nó rủ hắn và hắn cũng đồng ý

Ở chỗ làm thêm

Nó và hắn cùng làm phục vụ bán thời gian trong một quán cà phê sân vườn.

- Nguyên!

Hắn đang loay hoay dọn bàn thì nghe tiếng một cô gái gọi hắn quay qua nhìn. Hắn đứng trân trân không nói một lời nào rồi lại cuối xuống tiếp tục dọn dẹp bàn . Hắn bưng khay ly đem xuống dưới bếp rồi lấy khăn ra lau bàn . Cô gái vẫn tiếp tục gọi

- Nguyên, sao Nguyên lại làm lơ với Hà

- Tui không có gì để nói với Hà

- Nguyên còn giận Hà sao?

- Tui không có thời gian để giận dỗi

- Vậy tại sao không nói chuyện

- Tui đang bận

- Vậy Hà chờ Nguyên sau giờ làm nha!

Nói rồi cô gái tìm cho mình một chỗ ngồi , cô gọi nước và nó là người phục vụ cho cô. Lúc nãy giờ nó nhìn thấy, nghe thấy hết tất cả cuộc nói chuyện giữa cô gái và hắn. Nó có thắc mắc một chút " chẳng lẽ là bạn gái cũ?". Nó bưng nước cho cô gái, rồi nó liếc nhìn cô ta. Cô ta đẹp một nét đẹp thật sắc xảo, chắc là con gái nhà giàu. Mùi nước hoa chanel thơm nồng nàn, mọi thứ trên người cô đều là hàng hiệu đắt tiền. Cô gái thật sự rất xinh đẹp. Nó chợt cảm thấy có gì đó buồn buồn trong lòng. Nó bưng nước cho cô gái xong đi ngang qua chỗ hắn, nó liếc nhìn hắn một cái và thấy hắn đang nhìn từ xa về hướng cô gái đang ngồi.

Công việc xong nó và hắn cùng ra lấy xe

- Hình như ông đang có bạn chờ, sao không đến đó nói chuyện với bạn?

- Về thôi

Nó không hiểu đã có chuyện gì xảy ra giữa hắn và cô gái kia nên nó không nói nữa. Cả hai vừa dắt xe ra cổng thì gặp cô gái đó.

- Nguyên, Hà muốn nói chuyện với Nguyên một lát.

Rồi cô gái quay qua nhìn nó

- Bạn có thể để mình nói chuyện với Nguyên một lát không?

- Ừ. Nó nói xong định bước đi

Đột nhiên hắn nắm tay nó kéo lại.

- Lâm cứ đứng đó, không phải đi đâu cả. Nguyên đưa Lâm về. Nói rồi hắn quay qua cô gái

- Hà về đi, Nguyên không có gì để nói và cũng không muốn nói với Hà

Hắn kéo tay nó lên xe, hắn chở nó về. Trên suốt chặng đường đi mỗi người đuổi theo suy nghĩ riêng của mình không ai nói với ai lời nào.

Sáng, hắn dắt xe ra cổng định đi học thì đã thấy cô gái đứng đó chờ tự lúc nào. Hắn không nói gì định đạp xe đi thì cô gái chặn phía trước.

- Chúng ta nói chuyện một chút đi Nguyên

Cô gái khóc làm hắn bối rối. Hắn sợ thấy những giọt nước mắt của con gái. Hắn đứng xuống đá chống xe và lấy điện thoại gọi cho nó

Nó nhìn đồng hồ gần đến giờ hắn đến đón, nó lật đật chạy ra lấy đôi giày mang vào thì nghe điện thoại reo. Đầu bên kia hắn nói với nó

- Lâm, nay Lâm tự đến trường nha! đi cẩn thận đó

Nói rồi hắn chẳng chờ nó nói gì, hắn cúp máy

Nó chưng hửng vẫn chưa hiểu ra lý do vì sao hắn không đi học. Hắn cũng chẳng để nó nói câu nào.

Nó quay vào nhà dắt xe ra và đạp đến trường. Suốt cả buổi học không thấy hắn đến. Nó chống cằm ngồi suy nghĩ miên man về hắn , rồi nó nghĩ thầm " không biết có phải vì cô gái tên Hà không nhỉ, hay hắn bị bệnh, hay hắn có chuyện gì, ba mẹ hắn lại cãi nhau nữa à? Chuyện gì đang xảy ra, sao hắn không đi học?" Bao nhiêu câu hỏi bỏ ngõ cứ hiện ra liên tục trong đầu nó.

Trưa đi học về nó ăn cơm xong chạy đi làm thêm liền. Nó nghĩ hắn cũng đi làm. Đến nơi nó không thấy hắn, hết buổi làm hắn không đến. Nó lo nên đi làm về nó đạp xe đến nhà hắn. Nó bấm chuông

Một lát sau có người ra mở cửa bảo rằng hắn không có ở nhà. Nó hỏi

- Cô ơi! Nguyên có làm sao không , hôm nay bạn ấy không đi học

- Hình như là đi với bé Hà từ sáng rồi

- vậy ạ, cháu cảm ơn cô, cháu xin phép

Nói xong nó quay ra dắt xe ra về

Về đến nhà, lững thững lên lầu . Mẹ nó nghe tiếng nó nên đi ra bảo nó ăn cơm

- Con có cần mẹ hâm cơn giúp con không?

- Con mới ăn ở chỗ làm rồi mẹ à!

Nó ôm mẹ nó rồi đi lên phòng. Nó nằm lăn lông lốc trên tấm nệm. Rồi nó thấy buồn. Chẳng hiểu sao khi nghe cô người làm nhà hắn nói " Nó đi với bé Hà từ sáng rồi" nó lại buồn đến vậy. Nó cũng chẳng hiểu tại sao lại buồn? Nó đi tắm rồi tắt đèn đi ngủ mà trong lòng đầy câu hỏi.

Ba ngày liên tiếp hắn không đi học cũng chẳng đi làm. Nó thấy sốt ruột, gọi điện hắn không nghe máy. Trưa đi học về nó chạy thẳng đến nhà hắn. ra mở cửa là cô gái tên Hà.

- Bạn tìm Nguyên hả, Nguyên đang trên lầu. Bạn có muốn mình gọi không?

- Nguyên có bị đau ở đâu không bạn?

- Không, Nguyên vẫn khỏe. À quên giớ thiệu với bạn, mình là bạn gái của Nguyên. Mình từ nước ngoài về .

- À vậy hả. Mình đến chỉ để xem Nguyên có bị đau gì không, nếu không thì mình về đây.

Nó đạp xe mà lòng nặng trĩu "thì ra là bạn gái của Nguyên, sao hắn không nói cho mình biết chứ?" nó suy nghĩ miên man

Sáng nó đến lớp thật sớm mới có 6:30. Nó ngồi bàn ở phía trên cùng mấy nhỏ bạn. Nó đang cố trốn Nguyên, không biết giờ gặp Nguyên nó phải nói gì, có gì đó đang vỡ vụn trong lòng nó hay nó đang thích hắn? Hắn cũng đã đi học lại, vẫn đến trễ và ngồi bàn dưới cùng. Vào lớp không thấy nó hắn nhìn quanh một lượt thấy nó ngồi phía trên, hắn lấy điện thoại gọi nhưng nó không nghe máy. Giờ ra về hắn đứng chờ ở chỗ lấy xe.

- Sao gọi không nghe máy?

Nó giả vờ không biết

- Ủa, ông có gọi tui hả? Đâu để tui coi, sáng giờ để chế độ rung nên không biết

Nó nói rồi lấy điện thoại ra xem.

Hắn nhìn chăm chăm vào mặt nó

- Bà ốm hả? Hắn hỏi vì thấy mặt nó nhỏ đi, người cũng ốm xuống chắc mấy ki lô gam

- Ốm hả, đẹp chứ mắc gì đâu. Hắn và nó cùng ra cổng đã thấy cô bạn gái của hắn đứng chờ.Hôm nay hắn không đi xe đạp và hắn về cùng cô bạn gái.

Nó nhìn theo chiếc xe khuất dần trong dòng xe cộ tấp nập. Mắt nó nhòe đi, có lẽ nó thích hắn thật rồi.

Những ngày sau đó nó tránh mặt hắn tối đa. Nó cũng nghỉ ở chỗ làm thêm với lý do bài quá nhiều nên không có thời gian rảnh. Nó nói với ba là dạo này nó hơi mệt nên ba đưa đón đi học, mà nó mệt thật đó, nó ốm xuống thấy rõ. Nó ít ăn, thường xuyên bỏ bữa. Nó buồn, nó không muốn để ai biết nó buồn vì nó thất tình. Ở trường nó vẫn cười tươi như hoa, gặp hắn nó vẫn cười như không có chuyện gì. Về nhà gặp ba mẹ nó vẫn cười nói bỡi vậy mà không ai biết nó đang buồn ghê gớm, chỉ có nó mới thấu hiểu được nỗi thất tình đau khổ như thế nào.

Đang học nó ngất xỉu. Mọi người xúm lại định bồng nó đi cấp cứu. hắn từ phía sau " tránh ra" hắn hét lên và chạy đến bồng nó chạy thật nhanh xuống xe cấp cứu mọi người đã gọi . Ba mẹ nó hoảng hồn chạy đến bệnh viện. Mẹ nó khóc nức nở sợ hãi nó có chuyện gì, ba nó đi qua đi lại , đứng ngồi không yên. Hắn đứng dựa vách tường mà hai chân run lẩn bẩy. Hắn đang cầu nguyện cho nó đừng xảy ra việc gì.Cuối cùng nó cũng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, mặt nó tái nhợt không còn chút máu. Nó được các bác sĩ đưa ra phòng hồi sức nằm. Ba mẹ nó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó thở phào nhẹ nhõm khi đã hỏi bác sĩ tình trạng của nó "cháu nó bị suy nhược , chắc bị tổn thương tinh thần nhiều nên mới dẫn đến như vậy, anh chị chăm sóc cháu và nói chuyện cho cháu được vui thì sẽ nhanh qua thôi". Ba mẹ nó cũng thắc mắc rằng hằng ngày vẫn thấy nó vui vẻ, chỉ là thấy nó biếng ăn hơn, học nhiều hơn. Họ chẳng hiểu nguyên nhân nào nó lại tổn thương về mặt tinh thần. Mẹ nó đi ra ngoài nhìn thấy hắn, mẹ nó nói

- Lâm nó không sao rồi cháu à, cháu đã vất vả rồi. Nhân tiện cho cô hỏi dạo này Lâm nó học ở trường có xảy ra gì không, nó có buồn chuyện gì không sao nó lại tổn thương đến mức này. À, mà dạo này cô không thấy cháu đi học cùng nó nữa, hai đứa cãi nhau à?

Hắn trả lời mẹ nó

- Dạ cháu với lâm không cãi nhau cô à!

- Vậy cháu vào trong thăm Lâm đi, cô đi ra căn tin chút

Nói rồi mẹ nó đi , hắn cũng vào phòng để thăm nó. Ba nó biết ý nên đi ra ngoài. Hắn cầm bàn tay bé nhỏ của nó khóc rưng rức như vừa bị ai đánh. Con trai mà khóc thì chỉ có khóc cho người yêu quí thôi. Vừa rồi bồng nó trên tay, hắn thấy sợ, một nỗi sợ tột độ, hắn sợ mất nó, hắn sợ vô cùng nên hai chân hắn cứ run lẩy bẩy. Và giờ sau tất cả những nguy hiểm rình rập. Hắn mới dám khóc. Có lẽ vì sợ mất nó hắn mới khóc hay mừng vì nó không sao nên hắn khóc.

Nó tỉnh lại, miệng khô khốc mở mắt ra thấy hắn ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay nó không buồn rút ra. Nó nhìn hắn, hắn đang khóc, những giọt nước mắt còn đọng trên mi, trên má hắn chảy xuống cằm, xuống áo. Nó nhìn hắn thật lâu cho đến khi hắn nhìn khuôn mặt nó thì hắn mới biết nó đã tỉnh tự lúc nào.

- Tỉnh rồi hả, có muốn uống chút nước không? Nói rồi hắn đến bên bình thủy rót cho nó cốc nước ấm. Hắn đỡ nó ngồi dậy, hắn lấy cái gối kê phía sau lưng nó rồi lấy ly nước cho nó uống từng ngụm nhỏ. Nó mệt nên thở khó khăn. Tuy mệt nhưng nó vẫn nói cảm ơn hắn

- Cảm ơn nha! Ba mẹ tui đâu rồi?

- Họ đi ra căn tin rồi

- Ông có mệt không, về nhà nghỉ ngơi đi!

- Không tui muốn ở đây với Lâm.

Nó bỗng nghe hắn gọi tên mình chứ không gọi là bà nữa. Nhưng nó chợt nhớ ra là Nguyên đã có bạn gái, rồi nó tiếp:

- Tui mệt , tui muốn nằm một chút. Ông về nhà đi, cảm ơn vì đã đưa tui đến bệnh viện.

Hắn nhìn nó và hắn biết nó đang trách hờn hắn. Hắn không đi ,vẫn ngồi bên cạnh nó cho đến khi nó thiếp đi trong mệt mỏi.

Như thường lệ, 6:30 hắn có mặt trước cổng nhà nó. Mở cổng thấy hắn nó ngạc nhiên

- Ủa sao ông lại đến đây?

- Chở Lâm đi học

- Tui tự đi được mà, tui không muốn thấy bạn gái ông ghen lên đâu

- Ai là bạn gái? Hắn hỏi

- Thì Hà đó

Hắn trêu nó

- Lâm ghen hả?

- Mắc mớ gì tui ghen, khùng.

Hắn kéo tay nó lên xe. Nó yên vị trên xe hắn nhưng nó không ôm hắn. Lần này hắn lấy tay nó đặt lên eo của hắn

- Ôm vào đi, tui mới chở

Nó ngồi phía sau không nói gì. Nó để im tay trên eo hắn, có cảm giác gì đó một chút hạnh phúc len lỏi vào tim nó

Nó đi cạnh hắn trên con đường rợp bóng cây mát rượi. Đột nhiên hắn dừng lại, dựng chống xe rồi nắm lấy tay nó ôm nó vào lòng. Nó bị ôm bất ngờ nên nó giãy giụa trong vòng tay hắn, vòng tay rắn rỏi vững chãi của hắn đã giữ chặt nên nó đành đứng im. Nó nói

- Nguyên đã có bạn gái rồi sao còn làm vậy với tui?

- Bạn gái đâu?

- Là Hà đó

- Không phải

- Chính miệng bạn ấy nói với tui sao ông nói dối?

Hắn buông tay ra dắt nó đến ngồi trên ghế đá dọc bờ sông. Rồi hắn kể cho nó nghe chuyện giữa hắn và Hà

Hắn và Hà là bạn học chung từ thuở mẫu giáo cho đến hết cấp ba. Sau khi học xong cấp ba Hà đi nước ngoài du học. Hà thích hắn nhưng hắn luôn xem Hà là một người bạn thân. Ngày Hà đi đã không từ biệt hắn và hắn giận. Giận vì Hà nói với hắn những câu phũ phàng rũ bỏ tình bạn " Hà không muốn nhìn mặt Nguyên nữa, Nguyên đã làm Hà tổn thương, từ nay về sau chúng ta cắt đứt tình bạn". Thế là Hà đi hai năm không liên lạc gì hết. Hắn buồn vì Hà đã nói những câu nặng lời làm tổn thương tình bạn bấy lâu nay hắn có.

Khi Hà về hắn đã không nói chuyện với Hà nhưng Hà cứ đến liên tục và hắn tha thứ cho Hà . Những ngày Hà về đều ở nhà của hắn vì cả gia đình Hà đều chuyển ra nước ngoài sinh sống. Hà vẫn còn thích hắn nên cố theo đuổi một lần nữa. Những ngày hắn nghỉ học là để đưa Hà về quê thăm ngoại của Hà. Bà ngoại Hà đang bệnh nên cả hai ở lại chơi rồi chăm sóc bà. Điện thoại hắn không gọi được là do đi qua cây cầu khỉ bị té xuống cầu nên ướt điện thoại và hư sim luôn. Hắn đã nói rõ ràng với cô bạn thân rằng hắn đã có người yêu và người đó không ai khác là nó. Vì Hà giận nên khi nó đến mới chọc tức nó và tự nhận mình là bạn gái của hắn. Hắn có biết gì đâu. Vì sự hiểu lầm này mà nó thất tình rồi đổ bệnh. Hắn là người đầu tiên nó thích mà.

Hắn kể tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối cho nó nghe. Nó thấy thương hắn nhiều lắm. Thật ra với vẻ ngoài của hắn có vẻ lạnh lùng nhưng thân thiết rồi hắn tốt lắm, hắn lại hài hước nữa. Có lẽ vì gia đình ba mẹ hắn vì mải mê công việc cừ bỏ hắn một mình ở nhà nên hắn thấy cô đơn và trở nên lạnh lùng . Ba mẹ hắn cũng thường xuyên cãi nhau vì họ căng thẳng trong công việc, hắn thấy cảnh cãi nhau như cơm bữa của họ mà đau khổ dữ lắm. Hắn thấy ngưỡng mộ gia đình nó. Ba mẹ nó lúc nào cũng chan hòa, họ sống thanh bình, ấm êm hạnh phúc. Họ cũng là người của công việc nhưng họ biết cân bằng và luôn coi gia đình là số một. Thích nó, hắn trở nên thân thiện hơn, nói nhiều hơn cũng thường xuyên đến nhà nó ăn cơm ké và ba mẹ nó luôn coi hắn như con trong nhà.

Và, hắn thích nó. Hắn thích nó ngay từ lần đầu tiên gặp nó. Nhìn nó ướt như con mèo trông mới đáng yêu làm sao! Với lại bản tính bà chằn của nó làm hắn thấy thích thú vô cùng.

Hắn chở nó về. Trên con đường tĩnh lặng đầy hoa vàng rơi của những cây bò cạp nhuộm vàng cả một vùng , trong cảnh vật thật nên thơ hắn nói với nó.

- Làm người yêu Nguyên nha Lâm!

- Nghe trong gió có tiếng "ừm" của nó. Tiếng nó nhỏ đủ hắn nghe, hắn cười một nụ cười thật hạnh phúc.

"Tớ không hứa sẽ yêu cậu cả cuộc đời này. Nhưng tớ hứa sẽ yêu cậu nhiều bẳng tất cả những giọt mưa trong đời cộng lại"

Phố lên đèn.

Lại một ngày nữa Nam một mình dạo bước khắp các con phố với những nỗi nhớ miên man, vô định. Anh vẫn nhớ đôi mắt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy và cả giọt nước mắt ấy. Anh nhớ cả cái cách anh đẩy người con gái ấy ngã nhào khiến cô suýt bị 1 chiếc ô tô đâm phải. Đúng, anh thật là một kẻ nhẫn tâm. Anh nhẫn tâm cả với người con gái mình yêu nhất.




Nam là một đứa trẻ được 1 gia đình nhận nuôi tại trại trẻ mồ côi. Họ coi anh như con ruột, và Quang - con trai của họ cũng coi anh như người anh trai vậy. Cuộc sống của anh dưới mái ấm gia đình ấy quá đẹp, anh thầm cảm ơn thượng đế đã cho anh 1 gia đình, dù chẳng phải ruột thịt, nơi mà anh có thể dựa vào khi buồn. Và cũng chính vì được nhận nuôi trong gia đình ấy, anh đã gặp cô.


Hai cậu bé giành nhau 1 món đồ:
"Cái đó là của anh, anh tìm thấy trước cơ mà", Nam tức giận
"Nhưng em là em trai của anh, anh phải nhường em chứ", Quang hét to với anh trai
"Dù vậy thì chúng ta cũng bằng tuổi nhau cơ mà. Thay vì lấy những gì mà anh tìm thấy được, sao em không tự đi tìm cái của riêng mình"
"Nhưng em muốn có cái đó"
"Các cậu đang cãi nhau đấy à?" Cô bé có mái tóc ngắn, mặc chiếc váy trắng với đôi mắt to, xinh như một thiên thần lên tiếng, "Đừng cãi nhau nữa, chúng ta cùng chơi được không?" - Cô bé tên An.
"Đồng ý! Rất vui được làm bạn với cậu." 2 cậu bé cùng cười tươi bắt tay cô bé.
Từ đó, họ thiết lập thành 1 tình bạn. Hàng ngày, họ cùng nhau đi học, làm bài tập chung và cùng nhau chơi nhiều trò chơi. Họ cùng nhau trốn bố mẹ rong ruổi khắp các khu phố. Hai cậu bé thay phiên mang đồ và đưa cô bé đi học. Cứ thế, họ lớn lên bên nhau. Cho đến khi cả 3 đều đã trưởng thành, đều nhận ra những thay đổi của chính mình.
* * *
"Hihi hum nay Nam đi chơi với tớ đê. Bí mật nhé, cấm được cho ai biết. "Nam nhận được tin nhắn từ An khi vừa thức giấc.
1 chút phân vân.... "Hay cậu rủ Quang đi, hôm nay tớ thấy hơi mệt "
"Cậu lỡ từ chối 1 cô bé dễ thương, đáng yêu và kute như tớ sao hả *chấm nc mắt*"
Anh mỉm cười. Đúng, chẳng bao giờ anh có thể từ chối cô cả, và anh thua.
"Chuẩn bị đi, 15p nữa tớ qua đón"
Thay vì đi xe máy, anh lai cô trên 1 chiếc xe đạp. Bởi cô vẫn bảo thích được anh lai đi bằng xe đạp chậm rãi hơn là cái tốc độ nhanh đến chóng mặt của xe máy.
Cô vòng tay qua ôm lấy anh hát ngêu ngao, miệng cười không ngớt. Gió lùa vào khe tóc mát rượi. Và cô thấy thật bình yên. Anh cũng cảm nhận như mình đang có cả thế giới vậy. Bỏ lại hết những buồn phiền phía sau lưng, anh đưa cô đến công viên mà ngày xưa 3 người vẫn hay cùng nhau học bài mỗi buổi chiều. Cô xuống xe, chạy thẳng đến bãi cỏ phía sau công viên, nơi mà mọi người đa phần chẳng bao giờ đến.
"Bồ công anh bay đi gần hết rồi." cô buồn thiu nhìn đám hoa bồ công anh. Gió thu mang hoa bay đi, chỉ còn 1 vài bông nguyên vẹn.
"Ừ, bồ công anh cũng như con người đấy. Khi mà nơi nó sinh sống không còn đủ điều kiện để nó phát triển, nó sẽ bay theo gió, đến 1 nơi tốt hơn để sinh trưởng. Và con người cũng nên đến nơi đến nơi mà ở đó, họ được hạnh phúc về mọi thứ, chứ đừng cố trụ lại nơi mà họ chẳng có hạnh phúc" Anh đưa mắt nhìn xa xăm.
"Hứ ! Bồ công anh cũng đâu được bay đến nơi nó muốn. Nó phải bay theo gió mà, nó phó mặc đấy chứ"
"Uhm"
"Hum nay cậu ăn nhầm cái gì thế hả? Tự nhiên nói chuyện kì kì"
Anh chỉ cười nhẹ. Anh kéo cô ngồi xuống thảm cỏ đã có vài chỗ úa vàng. Anh gài lên mái tóc cô một bông bồ công anh.
"Nè, định biến tớ thành con điên trên cao nguyên đấy àh?"
"Đâu có, cậu đẹp mờ"
"Hí hí, tớ biết tớ đẹp rồi, khen nhiều ngại quá à"
Anh bật cười, thật bó tay với cô bé này luôn.
"Hí hí, bạn ơi, cho mình tựa vào vai chút xíu nha"
"Ơ có ai cấm đâu"
"Hehe cảm ơn"
"Ừ, mà nghe tớ hát không"
"OK lun hề hề "
"Bài gì bây giờ nhỉ?"
"Baby I love you."
...
"There are three words, that I've been dying to say to you
Burns in my heart, like a fire that ain't goin' out
There are three words, & I want you to know they are true...
I need to let you know
I wanna say I love you, I wanna hold you tight
I want your arms around me & I, want your lips on mine
I wanna say I love you, but, babe I'm terrified
My hands are shaking, my heart is racing
Cause it's something I can't hide, it's something I can't deny
So here I go...
Baby I love you "
Cô lại ngủ gục trên vai anh một lần nữa. Gió đùa khiến tóc cô rối tung, cô ngủ như một thiên thần vậy. Anh đan khẽ tay mình vào tay cô, thì thầm:
"Tớ sẽ không hứa yêu cậu cả cuộc đời này. Nhưng tớ hứa sẽ yêu cậu nhiều bằng tất cả những giọt mưa trong đời cộng lại"
Cô chẳng thể nghe được điều anh nói. Miệng cô khẽ mỉm cười, chắc cô đang có một giấc mơ rất đẹp. Và anh hi vọng khi anh rời xa cô, giấc mơ đẹp ấy vẫn tiếp diễn. Bởi đã có 1 người con trai yêu cô thật lòng thay thế anh. Và anh nghĩ Quang sẽ không làm cho cô phải khóc. Anh chạm nhẹ vào chiếc vòng lục lạc trên tay cô. Anh muốn khóa cô lại trước mà, nhưng bây giờ anh lại là người buông tay trước sao?
Anh lay nhẹ vai cô "Này nhỏ, dậy đi, ở kia đang có hội kìa, đến đó chơi không?"
Cô khẽ vươn vai "tớ ngủ nửa tiếng rồi cơ à? Hì cậu cũng chịu mỏi giỏi ghê nhỉ ^^"
Anh kéo tay cô dậy, ra khỏi công viên. Họ gửi xe lại đó để đỡ phiền khi vào hội.
Cô nắm chặt lấy tay anh, chạy hết từ chỗ này đến chỗ nọ. Họ cùng nhau ăn đồ ăn vặt, chơi mấy trò chơi và chụp ảnh kỉ niệm nữa. Thời gian bên cạnh cô, anh dường như quên hết những gì sắp xảy ra. Chỉ cần biết hiện tại, anh đang ở rất gần cô, và anh thực sự hạnh phúc. Cô vẫn cười tươi lắm, đẹp lắm. Anh ước mình có thể níu giữ giây phút này mãi. Bởi ngày anh rời xa, cô sẽ khóc. Đám đông của hội chen lấn nhau, cô theo sau lưng anh, cố nắm chặt lấy bàn tay anh, suýt nữa thì cô tuột mất bàn tay đang nắm lấy tay mình, và cô sợ. Nhưng rồi cuối cùng, tay cô bị tách ra khỏi tay anh, đám đông kia đẩy cô lại sâu phía sau. Dù anh có cố thế nào cũng không thể đến chỗ cô. Khoảng cách của 2 người đã quá xa. Anh không thể đẩy cả đám đông để nắm lại bàn tay cô, dù ở vị trí đó, a thấy cô đang rất cần được giúp đỡ, cô đang không biết phải làm gì. Cũng như anh chẳng thể nào phá vỡ đựơc bức tưởng ngăn cách của 2 người. Tay cô thực sự đã tuột khỏi bàn tay anh. Anh bất lực với chính mình.
Cô nhận được 1 tin nhắn từ anh: "Tớ không thể giữ được bàn tay cậu nữa. Vậy tớ buông nhé "
"Cậu đang nói gì vậy? Cậu đang ở đâu? Tại sao tớ không nhìn thấy?"
"Cậu tự bắt xe về đi nhé. Tớ về trước đây"
Cô bật khóc to giữa đám đông hỗn độn. Cô cố tìm kiếm 1 hình bóng thân quen. Nhưng dường như cô đã lạc anh xa quá.
* * *
Suốt mấy ngày liền, cô cố gắng liên lạc với anh, bằng cả tin nhắn và điện thoại nhưng không được. Những lần trước, chỉ cần 2,3 tiếng chuông là anh sẽ nghe máy ngay. Nhưng lần này chỉ còn những tiếng tút..tút ..kéo dài mà không ai đáp. Cô như phát điên với chính nỗi hoang mang của mình. Cô cần 1 lời giải thích. Chuyện gì đang diễn ra? Cứ như thể một cơn gió cuốn trôi tất cả, cuốn anh ra khỏi hoàn toàn cuộc đời cô. Cô đưa tay lau nước mắt, nhưng 1 giọt khác lại trào ra. Chúng như muốn làm mờ đi đôi mắt đã xưng lên vì khóc quá nhiều. Cô nhớ anh! Điều gì đã khiến cho 1 người luôn bên cạnh cô khi cô cần lại bỗng dưng biến mất mà chẳng có 1 lí do? Phải chăng cô đã làm điều gì sai? Không, không hề có điều gì cả. Trước giờ mỗi lần cô sai, anh đều không trách cô mà chỉ cho cô thấy lỗi ấy. Nhưng lần này, anh bỗng vụt mất khỏi cô mà không chút manh mối gì. Cô muốn tìm anh, muốn gặp anh, muốn biết mọi chuyện. Nhưng dường như vô vọng, cô chẳng thể liên lạc với anh được.
Tít....
"Anh trai tớ sắp đi Paris rồi, cậu có muốn đến tạm biệt không? "Tin nhắn đến từ Quang
Mắt An tối sầm lại khi đọc được dòng tin nhắn ấy. Cái gì mà đi Paris? Cái gì mà tạm biệt? Cô có đọc nhầm không vậy? Paris á? Cái nước Pháp xa xôi đấy á? Cô bật dậy, lao nhanh ra ngoài. Cô bắt vội 1 chiếc taxi đến sân bay. Người cô run lên bần bật, cô gần như mất đi sự thăng bằng của cơ thể. Cô bước những bước chân loạng choạng, và cô nhìn thấy người ấy tại cửa chính sân bay. Nam đang chào mọi người và chuẩn bị đi. Nhưng tại sao?
Cô đứng như chôn chân dưới đất, lúc này cô không biết phải làm gì cả. Từng giọt nước mắt cứ rơi đều đều, cô mím chặt môi, có cái gì nghẹn ứ trong cổ họng. Cô cứ nghĩ khi thấy anh, cô sẽ phải chạy đến ngay và bắt anh giải thích. Nhưng sao lúc này, cô thấy mình trở nên vô dụng.
Nam nở 1 nụ cười nhìn cô, nó có phần gì đó gượng gạo. Anh tiến lại gần chỗ cô đứng:
"Tớ đi nhé! Cậu ở lại mạnh khỏe và phải thật hạnh phúc đấy" Nói xong, anh quay đi rất nhanh, như đang muốn lảng tránh.
Cô vội nắm lấy tay anh, cô khóc nấc lên: "Nói cho tớ biết chuyện gì đang diễn ra đi. Cậu đang làm điều gì vậy? Cậu đang đùa với tớ đấy àh?"
"Tớ sẽ giải thích ..." Quang lên tiếng
"A sẽ tự nói chuyện với cô ấy" Nam ngắt lời.
"Nhưng...."
Nam nhìn Quang một cách kiên quyết. Rồi anh nắm tay An kéo đến bãi đậu xe. Cô vung tay mạnh tuột khỏi bàn tay anh
"Bây giờ thì cậu nói được rồi chứ? "
"Tớ sẽ sang Pháp sinh sống, cậu ở lại nhớ giữ..."
"Đấy không phải là điều tớ muốn biết."Cô cắt ngang "Cái tớ muốn biết là lí do. Lí do cậu tránh mặt tớ? Lí do cậu ra nước ngoài mà không hề cho tớ biết trước? "
Anh thở dài "Tớ xin lỗi . Nhưng có lẽ trong thời gian qua tớ.... nhầm tưởng thì phải? "
"Cậu nhầm tưởng cái gì chứ? "
"Tớ cứ nghĩ tớ đang dành cho cậu 1 thứ tình cảm đặc biệt. Nhưng thời gian gần đây, tớ nhận ra rằng tớ chỉ coi cậu là 1 người bạn thân. Tớ không muốn làm tổn thương cậu......"
"Cậu biết tớ có tình cảm với cậu đúng không? "
"...."
An thấy hụt hẫng "Nhưng tớ chưa bao giờ bắt ép cậu phải đáp lại nó cả. Cậu hoàn toàn có thể từ chối, và chúng ta có thể vẫn là bạn mà "
"Quang thích cậu đấy. Cậu biết mà, và Quang có thể cho cậu hạnh phúc. .."
"Nhưng tớ chẳng có tình cảm gì với cậu ấy hết . Lí do của cậu nghe buồn cười thật đấy"
"Cậu thôi đi "Anh to tiếng với cô. Lần đầu tiên. Anh nổi giận với cô. Lần đầu tiên. Cô sợ . "Cậu không thấy rằng cậu thật phiền phức sao? Cậu là một con nhỏ phiền phức "
Cô thấy như có ai đó vừa đâm cho mình 1 nhát dao "Phiền ...phiền phức? Cậu vừa nói là tớ phiền phức sao?"Nước mắt như chỉ trực trào ra nãy giờ đã giàn giụa trên khuôn mặt cô.
"Đúng cậu thật phiền phức. Tớ thấy mệt mỏi khi lúc nào cũng phải ở bên 1 con nhỏ hơi tí là khóc như cậu, làm những việc cậu muốn trong khi tớ không muốn. Tớ mệt với cậu . Muốn làm gì thì sao không tự làm lấy, lại phải lôi tớ vào theo chứ . Đồ phiền phức ! "
Nghe những câu ấy của anh, cô tổn thương quá lớn. Những lời ấy thực sự là anh nói sao? Anh đang nói với cô sao? Cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy và cũng không muốn tin. Nó quá tàn nhẫn . Cô bịt chặt 2 tai lại, khuỵu chân xuống ngay trước mặt anh. Cô khóc. Chưa bao giờ anh thấy cô khóc như thế. Tim anh nhói. Anh cắn chặt môi đến bật máu.
"Tớ đi đây, quên tớ đi, coi như tớ chưa hề xuất hiện trong cuộc đời cậu "
Cô chạy lại túm chặt lấy tay anh. Bàn tay cô lạnh và run "Cậu có dám nhìn thẳng vào mắt tớ và nói điều đó một lần nữa không? 15 năm, nói quên là quên được sao? Sao ngay từ đầu cậu không nói hết ra, để tớ cứ hi vọng vào một cái kết không có thật về một tương lai vốn chỉ trong trí tưởng tượng. Cậu không thấy mình tàn nhẫn lắm sao? "
"Không ! "Anh vung tay với 1 lực mạnh, hất cô ngã nhào về phái sau.
Kít...................
Nam hốt hoảng khi nghe thấy tiếng phanh gấp của chiếc xe, muốn lao đến chỗ cô nhưng không sao nhấc nổi chân. Chỉ một chút nữa thôi, chiếc xe ô tô vừa lao đến đã gây ra tai nạn cho cô. Anh nắm chặt tay, bấu mạnh vào lòng bàn tay. Sao anh lại chỉ đứng im? Đáng lí ra a phải chạy ngay đến chỗ cô chứ? Anh cảm thấy mình không thở nổi, khẽ liếc nhìn cô. Cô tháo chiếc vòng lục lạc ở tay mình ra ném về phía Nam "Cậu là đồ tồi "
Anh khẽ cúi xuống nhặt chiếc vòng rồi quay bước đi thẳng, chẳng ngoái lại nhìn cô một lần nào nữa.
Còn cô, nhìn theo bóng anh dần xa khuất.....rồi ngất lịm đi.....
* * *
~ 1 tháng trước ~
"Anh hãy bỏ cuộc đi" Quang nhìn thẳng vào mắt Nam, nói dõng dạc
"Không bao giờ, anh sẽ không bỏ cuộc đâu" Nam tức giận
"Anh biết em yêu cô ấy rất nhiều mà"
"Anh chắc chắn là tình yêu của mình dành cho cô ấy không hề ít hơn em . Anh luôn làm tròn vai trò của một người anh trai, luôn nhường nhịn em. Nhưng cô ấy thì không."
"Đúng . Anh đã làm tròn vai trò một người anh trai, nhưng anh quên là anh vẫn còn nợ bố mẹ e à?"
"Anh...."
"Nếu là tiền bạc, bố mẹ đâu có cần. Vậy thì hãy trả ơn họ bằng việc từ bỏ cô ấy, em là con trai họ, và mọi thứ thuộc về em đều là của họ. Nếu em vui và hạnh phúc, anh biết là bố mẹ cũng như vậy mà."
Nam và Quang - họ phải đang nói chuyện trên quan hệ là 2 anh em. Họ nói chuyện với tư cách là 2 người đàn ông. Và họ cùng yêu một cô gái. Tình cảm của họ dành cho nhau lớn đến mấy, thì cũng chẳng thể phá vỡ được sự thật này. Cả 2 người đều phải đấu tranh cho tình yêu của đời mình.
Nam chỉ im lặng . Một nỗi chơi vơi bắt đầu. Ơn đó thực sự quá lớn. Và anh phải làm những gì nên làm.
Nam vẫn nhớ An từng bảo anh đừng bao giờ rời xa cuộc đời cô ấy. Bởi cuộc đời cô không có anh sẽ thật vô nghĩa. Nó cũng như một lời thú nhận thầm của 1 con người vậy. Và anh đã hứa, bởi cuộc đời anh cũng sẽ thật vô nghĩa nêu không có cô. Nhưng giờ đây, anh lại đang phải đứng trước ranh giới của tiếp tục và từ bỏ. Anh không muốn là kẻ thất hứa, nhưng cũng không mún là kẻ vô ơn.
Hàng ngày, anh vẫn cứ nói chuyện vs An như không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng lòng anh đang phân vân lắm. Người con gái này, anh còn vui vẻ bên cô ấy bao lâu nữa? Anh sẽ phải đi ra nước ngoài, phải rời xa cô và bắt đầu 1 cuộc sống mới. Cuộc sống mới chẳng có sự hiện diện của cô ấy.
Anh cứ nghĩ rằng mình sẽ có thể chăm sóc cho cô nhóc ấy suốt cuộc đời. Anh đã cho nó là định mệnh mà thượng đế đã sắp đặt. Và anh luôn bên cạnh bảo vệ cô bé. Khi còn nhỏ, có lần, khi thấy cô bé bị 1 đám con trai trêu trọc, anh đã lao ngay đến để cứu. Dù rằng sau đó anh bị thương không hề nhẹ. Nhưng thấy cô bé ấy khóc, anh vẫn cố cười và đưa tay lau nước mắt cho cô bé. Anh sợ những giọt nước mắt ấy, sợ đôi mắt đỏ hoe ấy. Cô rất dễ khóc, và những lúc đó, anh muốn mình có thể ở bên để lau đi những giọt nước mắt. Anh cần cô bé mít ướt của anh rất nhiều.
Anh đã từng chứng kiến An trốn trong góc phòng khóc một mình. Cô bé ngước nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe ngấn nước. Anh lúng túng chẳng biết phải làm sao. Và anh đã ngồi xuống cạnh cô bé, im lặng. Anh đeo vào tay cô bé 1 chiếu vòng lục lạc. Cô bé thích thú, nhoẻn miệng cười. Và cô bé ngủ gục trên vai anh. Anh thì thầm khẽ bên tai cô bé :' Tớ khóa cậu lại rồi nhé, đừng có chạy xa tớ đấy".
Anh rất thích được cõng cô trên lưng, để chẳng bao h phải lo rằng lúc này cô đang ở đâu, làm gì. Nếu có thể, anh còn muốn cho luôn cô vào túi áo để mang đến bất cứ nơi nào anh mún ấy chứ.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này. Khi mà anh và Quang lại yêu cùng 1 người con gái. Có lẽ người con gái ấy cũng có tình cảm với anh, bởi cô ấy đã ngầm nói ra điều đó. Nhưng bất cứ ai mang ơn cũng phải trả. Anh bất lực với chính mình. Anh biết mình sẽ chẳng bao giờ quên được cô . Nhưng có sao đâu, anh chỉ cần cô hạnh phúc. Bởi đó cũng chính là niềm hạnh phúc của anh.
* * *
~ Paris~
Một doanh nhân trẻ thấy mình lạc lõng giữa Paris nhộn nhạo. Cái kinh đô thời trang hoa lệ dù có ồn ã, hào nhoáng thế nào cũng không thể thay thế được bầu không khí ngọt mát,bình dị, gần gũi đất Việt. Và trên hết, ở đó có người mà chưa giây phút nào anh thôi nhớ.
Những buổi chiều, khi hoàng hôn thả mình xuống nhân gian nhuốm hồng cảnh sắc, mình Nam dạo bước công viên, mình anh giữa những cặp đôi hạnh phúc tay trong tay, anh thấy chạnh lòng.
-------------------------------------
Những ngày không có Nam đối với An thật khó khăn. Là những nỗi nhớ đến nhói cả vùng kí ức. Là những đêm thật lạnh và thật sâu, cô cảm nhận được trái tim mình thổn thức. Là những cảm xúc đã bị bóp vụn trong sự đấu tranh của lí chí. . Những gì cô cảm nhận được cứ giống như chiếc bóng đèn bị cháy vì hết tuổi thọ. Cứ nháy chớp liên hồi. Khi còn sáng, khi lại chập chờn. Rồi đến lúc nào đó sẽ lóe lên và tắt hẳn. Bóng đàn ấy đặt 1 dấu chấm. Như chính cô và anh, 1 kết thúc không lời.
-----------------------------------------
Anh vẫn thường hỏi thăm về cô qua 1 vài người bạn, cô đã yêu Quang, họ đang rất hạnh phúc. Anh buồn, anh ước giá người con trai ấy là anh. Nhưng mọi chuyện vẫn chẳng bao giờ đi chệch cái quĩ đạo vốn dĩ của nó. Và thế giới của anh và có có lẽ đã phải là như thế. Miễn sao cô được hạnh phúc, mọi thứ với anh chẳng còn gì đáng phải để bận tâm.
-------------------------------------------
An đồng ý làm bạn gái của Quang. Vì đơn giản, nếu không phải là anh thì ai cũng vậy cả thôi. Quang yêu cô thật lòng, điều đó cô biết. Nhưng trong trái tim cô vẫn luôn chỉ tồn tại 1 hình bóng thuộc về quá khứ. Vẫn có 1 khoảng cách vô hình giữa cô và Quang, dù bên ngoài nhìn vào sẽ thấy họ đang hạnh phúc. Cô không thể gần gũi Quang giống như khi còn bên Nam . Cô sợ lại bị tổn thương hay có 1 kí ức vô hình ngăn cản điều đó? Vẫn là nụ cười, nhưng có phần nhạt. Vẫn là sự quan tâm, nhưng có phần hời hợt. Cô đối với Nam như là trách nhiệm vậy. Rằng đây là việc mà những người bạn gái phải làm với bạn trai. Mọi thứ như miễn cưỡng, chẳng có chút gì là tự nhiên.
-----------------------------------------
5 năm trôi qua rồi, có lẽ mọi chuyện đã ổn. Mọi thứ chắc đã trở về với vị trí ban đầu, sau bao cú chao đảo. Và anh quyết định trở về Việt Nam, đó mới là nơi anh muốn dừng chân.......
* * *
Nam vừa đặt chân xuống sân bay Nội Bài đã ngay lập tức về nhà gặp bố mẹ nuôi. Họ cũng già đi khá nhiều. Gặp lại anh, họ mừng lắm. Họ hỏi anh đủ thứ chuyện . Như những gì anh từng cảm nhận, anh vẫn thấy mình như thành viên của gia đình này.
Tối, Quang trở về và hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh. Anh có cố gắng quan tâm, hỏi han thế nào, Quang cũng chỉ đáp một cách đại khái, đôi khi còn cáu gắt.
Sau một vài ngày chào hỏi mọi người, hôm nay Nam quyết định sẽ đi dạo phố. Anh muốn tìm lại chút không khí đất Việt, tìm lại những cảm xúc đã đi lạc cùng thời gian trong suốt 5 năm qua. Mùa thu, hương hoa sữa nồng nàn ôm chặt lấy cả con phố. Nhiều người thường nói hương hoa sữa nồng quá, ngửi nhiều thì đau đầu lắm. Nhưng An bảo hoa sữa có nồng, nhưng là một vị nồng đặc biệt. Một vị nồng mát mà ta không chỉ cảm nhận bằng khướu giác, ta còn thấy được hương vị ấy chen vào đầu lưỡi, đọng lại nơi cổ họng cơ. Từ lúc ấy, anh bỗng yêu hoa sữa lạ. Anh với tay hái một chùm hoa sữa và bước đi. Rồi anh nhìn thấy Quang. Bên cạnh cậu chính là An – người mà anh nhớ rất nhiều. Nhưng có vẻ họ đang xích mích.
"Cậu tưởng tớ không biết rằng cậu vẫn còn yêu Nam sao?" Quang to tiếng
"Tớ...tớ đang là bạn gái cậu cơ mà" An lúng túng
"Bạn gái? Sự thật hay chỉ là trên danh nghĩa? Cậu còn định đùa tớ đến bao giờ?"
"Đúng là tớ vẫn còn có tình cảm với Nam. Nhưng tình cảm của cậu ấy không hề dành cho tớ. Và tớ vẫn luôn cố gắng để trở thành người bạn gái tốt của cậu đấy thôi"
"Cái tớ cần là trái tim cậu kìa. Hay thay cho từ bạn gái. Chẳng biết cậu có mệt không chứ nhìn cậu như vậy tớ cũng mệt lắm."
"Nam đã là quá khứ rồi. Và chắc gì cậu ấy đã còn nghĩ về tớ nữa. Tớ có muốn ở bên cậu ấy cũng đâu có được"
Quang tức giận, trợn mắt nhìn An "Bây giờ thì anh ta về rồi đấy, cậu thích thì đến mà tìm người cậu yêu đi. Nói cho cậu biết nhé, thật ra anh ta cũng yêu cậu đó"Nam cười nhếch mép, cho một tay vào túi quần và quay đi "Tớ không cần sự dối trá của cậu nữa. Biến đi"
An hoảng sợ năm lấy tay Quang "Cậu bình tĩnh đi Quang, cậu đang làm tớ sợ đấy. Chúng ta có thể từ từ nói chuyện mà"
"Tôi nói cậu biến đi ..."Quang hất mạnh tay An khỏi cánh tay mình...
Tim Nam nhói lên một nhịp...anh chạy thật nhanh đến chỗ An...chiếc ô tô...Bãi đậu xe 5 năm trước.....KÉTTTTTT !!!!
An bị một lực mạnh làm thay đổi phương hướng, đẩy nhào về phía trước . Đầu cô đập xuống đường. Cô chóng váng ôm đầu, dần mở mắt. Và hiện ra trước mắt cô là một gương mắt đã lâu quá rồi cô không được thấy . Nhưng đôi mắt người ấy nhắm nghiền, một thứ dịch đặc màu đỏ chảy trên mặt anh. An nâng đầu Nam lên chân mình, cô bật khóc thành tiếng. Cô đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, cố lay gọi anh dậy.
"An, chán cậu chảy máu kìa "Quang chạy đến, đưa tay lau máu đang chảy trên trán An. Nhưng cô đẩy Quang ngã về sau. Mọi thứ với cô bây giờ là Nam, là người đã biến mất trong cuội đời cô một thời gian dài, và khi xuất hiện lại bất tỉnh trước mắt cô.
Nam hé mở đôi mắt này giờ vẫn nhắm nghiền. Anh đưa tay lau nước mắt cho An "Cậu biết tớ sợ nhìn thấy cậu khóc lắm mà"
Cô đưa một tay lên lau vội nước mắt "Ừ ừ, tớ không khóc nữa. Nhưng cậu làm cái gì vậy Nam? Cậu thật là ngốc"Nước mắt không kìm được lại chảy tràn. Cô lau máu trên khóe miệng Nam.
Anh nắm lấy bàn tay cô, cười nhẹ : "Cách đây 5 năm, cậu nhớ không, tớ đã chút nữa cướp đi sự sống của cậu cũng theo hình thức này. Tớ đau, An ạ"
"Cậu đau gì chứ. Cậu có tình cảm gì với tớ đâu mà đau "
"Tớ yêu cậu, từ lâu rồi. Và chưa hề thay đổi"
"Cậu nói dối"
"Tớ nói dối cậu một lần duy nhất về tình cảm của tớ. Còn bây giờ là thật"
Cô gật đầu thật nhanh "Cậu yêu tớ, vậy bây giờ cùng tớ đi đến bệnh viện. Cậu còn phải thực hiện lời hứa nữa"
Anh lắc đầu : "Không cần đâu An"Anh đặt vào lòng bàn tay cô một chùm hoa sữa đã nát. Hoa sữa màu đỏ. Hoa sữa không còn mang hương thơm nguyên bản của nó.. Anh tháo chiếc vòng lục lạc trên cổ tay mình đeo vào tay cô "Nghe lời tớ đừng khóc nữa. Cái này đã là của cậu thì sẽ mãi là của cậu. Cậu phải sống thật tốt, sống cả cho tớ nữa đấy. Và đừng bao giờ quên tớ, bởi tớ sẽ không quên cậu đâu"
"Cậu sẽ không sao"Cô nâng anh dậy "Dậy đi, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện. Xe cứu thương đang đến rồi, và cậu sẽ không sao hết"
Anh kéo tay cô lại, với một lực yếu ớt "Đừng bao giờ quên tớ nhé ! Tạm biệt cậu, người tớ yêu mãi mãi..."
Mắt anh khép dần, tay anh rời khỏi tay cô và rồi anh đi theo lời mời của những thiên thần áo trắng. Còn cô, cô gào thét tên anh trong đau đớn. Cô gọi anh dậy, cô không cho anh ngủ. Nhưng anh nào có nghe ....
* * *
An trồng một cây hoa sữa bên mộ Nam. Cô ngồi cạnh mộ anh, cô không khóc :
"Cậu làm tớ đau nhiều lắm biết không. Cậu là một kẻ nói dối, nhưng tại sao tớ lại luôn tin vào những lời nói ấy nhỉ? Cậu bảo cậu ghét tớ, bảo tớ phiền phức. Tớ tin. Cậu bảo cậu yêu tớ. Tớ cũng tin. Có lẽ cậu chẳng biết tớ yêu cậu nhiều thế nào đâu Nam ạ. Và tớ cũng chẳng thể đo được tình cảm mà cậu dành cho tớ là bao nhiêu. Ngày cậu đi qua Pháp, tớ khóc nhiều lắm. Tớ nhớ cậu nhưng cũng hận cậu. Cậu bỏ rơi tớ mà. Cậu là mối tình đầu của tớ đấy, vinh dự không? Hihi. Cậu là người đầu tiên lúc nào tớ cũng muốn nhìn thấy. Là người đâu tiên tớ muốn được ở bên cả đời. là người đầu tiên ngày nào cũng làm phiền tâm trí tớ. Và cũng là người đầu tiên làm tớ đau nhiều đến thế. Cậu tàn nhẫn lắm, cậu biết không? Cậu buông tay, để lại một mình tớ giữa dòng người bất tận, giữa bao nhiêu nụ cười mà cái thuộc về tớ lại là nước mắt. Cậu buông tay tớ rồi mà. Cậu thất hứa thì tớ cũng có quyền thất hứa. Đây sẽ là lần cuối cùng tớ đến đây thăm cậu. Và tớ cũng sẽ xóa cậu khỏi trí nhớ. Hình ảnh của cậu làm tớ đau quá. Tớ không chịu đựng được. Và bây giờ tớ cũng sẽ buông tay cậu. Tớ sẽ không nhớ cậu như những gì đã hứa. Tớ sẽ quên cậu. Nhanh thôi !
* * *
Một tuần sau, người ta nhận được tin về cái chết của một cô gái trẻ. Cô ấy ra đi với một nụ cười vẫn nở trên môi. Tay cô nắm chặt một chiếc vòng lục lạc vương những vệt máu vẫn còn mới và cả những vệt máu đã khô......
* * *
"Tớ không hứa sẽ yêu cậu cả cuộc đời này. Nhưng tớ hứa sẽ yêu cậu nhiều bẳng tất cả những giọt mưa trong đời cộng lại "

Duy Nguyễn Tattoo